Trước khi có chap 909 và nhìn thấy những hình ảnh trong quá khứ của Râu Trắng - Whitebeard thì với tôi "người đàn ông mạnh nhất thế giới" là một Tứ Hoàng siêu chất, siêu ngầu, một hải tặc mạnh mẽ, một ông bố thương con cũng như là một nỗi sợ hãi khủng khiếp của hải quân và của cả nhân loại. Râu Trắng được nhiều người kính nể vì tấm lưng không một vết sẹo cùng tư thế hiên ngang dù đã qua đời.
Vậy sau chap 909 One Piece , có những gì đã thay đổi ở quan điểm và góc nhìn của tôi ?
- Thứ nhất, đó là quá khứ và môi trường hình thành lên nhân cách người đàn ông này. Râu Trắng là trẻ mồ côi ở một đất nước nghèo bị chiến tranh và hải tặc tàn phá, ngay từ nhỏ ông đã phải sống và hít thở trong cái bầu không khí ngập tràn bạo lực, thiếu thốn tình thương.
Điều đó lí giải cho việc khi trưởng thành, ông trở thành một hải tặc không ham mê kho báu mà lại khao khát một ''gia đình'' . Thành lập một băng hải tặc với những người con, có thể nói Râu Trắng đã sống một cuộc đời trọn vẹn và đầy ý nghĩa.
- Thứ hai, đó là cái cách mà Râu Trắng hiện lên theo định nghĩa của một con người bình thường, giản dị với những nét tính cách thú vị. Lần đầu tiên, chúng ta biết đến Bố Già với một hình ảnh mới: '' keo kiệt, bủn xỉn ''. Theo lời Marco, ông lúc nào cũng giành uống tất cả rượu ngon, và chưa từng đãi các con của mình dù chỉ là một bữa ăn thịnh soạn.
Mặc dù những lần chia kho báu kiếm được đều diễn ra công bằng, nhưng phần của vị thuyền trưởng lúc nào cũng đều được cất đi mà chưa từng được đem ra sử dụng, cứ như một ông bố già khó tính giữ khư khư mớ của cải vậy. Vậy đống tiền của kếch sù, khổng lồ mà một Tứ Hoàng nắm giữ được sử dụng vào mục đích gì, và tại sao?
Câu trả lời khá là bất ngờ, bởi ông đã sử dụng tất cả của cải trong đời của mình chỉ để giúp đỡ, hỗ trợ cho hòn đảo nơi ông sinh ra và lớn lên. Đây là nơi mà ông trải qua những tháng năm đau thương nhất của cuộc đời, nơi mà ông không có lấy một người bạn, mất đi gia đình và họ hàng thân thích, nơi mà ông đã rời bỏ nó và ra biển làm hải tặc ngay từ rất nhỏ.
Nhưng nó không đồng nghĩa với việc ông ghét bỏ nơi này, bởi dù sao đi nữa Râu Trắng vẫn luôn coi nó là quê hương của ông. Những đồng tiền mà ông có được bằng mồ hôi, nước mắt, xương máu của cả mình lẫn kẻ thù, đều được Râu Trắng bí mật gửi về quê nhà để đóng góp cho cuộc sống của người dân nơi đây.
Đó là một thứ tình cảm mãnh liệt, và là một điều lạ lùng, kì lạ đối với một hải tặc, đặc biệt là với một Tứ Hoàng như Râu Trắng.
Với Râu Trắng, ông sẵn sàng để cho con cái nhìn vào mình như một kẻ keo kiệt, chứ nhất quyết không để lộ ra cái phần tốt đẹp trong tâm hồn mình, có lẽ là vì xấu hổ, hoặc có lẽ ông sợ cái ''danh tiếng'' không mấy tốt đẹp của mình sẽ ảnh hưởng xấu tới mảnh đất quê hương.
Dù sao đi nữa, đàn con của ông ai cũng biết 'bí mật nhỏ' của người cha bủn xỉn, và âm thầm chung tay bảo vệ cho cái kho báu của người cha đáng kính.
Trước đây, chúng ta chỉ biết Râu Trắng có vô số lãnh thổ và vùng đất nằm dưới sự bảo kê của ông. Tôi từng nghĩ ông bảo vệ những nơi này vì danh tiếng, vì tiền bạc hay vì những mối quan hệ trong quá khứ.
Nhưng giờ đây, có thể nó chỉ đơn giản là vì ông có một trái tim ấp áp ẩn sâu trong lớp vẻ ngoài gân guốc, dữ dằn, và chính điều này đã thu hút những hải tặc, những tên cặn bã, những gã du côn từ khắp nơi trên thế giới tề tựu dưới trướng của ông, và hết lòng theo ông lao vào những cuộc chiến sinh tử.
Câu chuyện trên đã giúp người hâm mộ có một góc nhìn mới về Râu Trắng, để mà từ nay chúng ta sẽ biết đến ông với thêm một danh hiệu nữa: "một con người vĩ đại".