"Anh – một người từng là tất cả, giờ chỉ là một người lạ em từng quen".
Nhân vật chính trong album là một người phụ nữ tên Uyên. Uyên hiện tại đang sinh sống và làm việc tại Singapore. Sau nhiều sóng gió hôn nhân, Uyên đã quyết định chia tay chồng. Cô thực hiện bộ ảnh này chỉ sau 1 ngày bay từ Singapo về Việt Nam.
Nhiếp ảnh gia Nguyễn Kim, người trực tiếp thực hiện bộ ảnh “Yêu, hi sinh và những gì tôi đã trải qua” cho biết chia sẻ: “Uyên là người cách đây vài năm mình đã chụp ảnh cưới. Cuộc sống vợ chồng không được như ý muốn nên hai người đã quyết định chia tay. Mình cũng là phụ nữ, vì thế mình cảm thông và hiểu một phần nào đó tính cách của nhân vật nên thổi hồn vào những bức ảnh tự nhiên hơn. Uyên về Việt Nam 2 ngày và trong kì nghỉ ngắn ngủi đó có gọi cho mình, ghé thăm tiệm ảnh và muốn thực hiện 1 album tái hiện lại tất cả những cung bậc cảm xúc cô từng trải qua trong cuộc sống hôn nhân, cuộc sống gia đình”.
Cùng xem và suy ngẫm trước album ảnh “Yêu, hi sinh và những gì tôi trải qua”.
"Một chút nhớ về anh: Cứ ngỡ rằng tình yêu đơn giản khi hai trái tim chung một nhịp đập, cứ ngỡ rằng chỉ cần có tình yêu thôi thì mọi chuyện dù khó đến mấy cũng chẳng thành vấn đề, gian nan đến mấy cũng cam tâm tình nguyện bên nhau. Nhưng con đường đến với hạnh phúc chưa bao giờ trải thảm lụa. Những cuộc gọi đinệ thâu đêm vang tiếng cười khúc khích của đầu dây bên kia bỗng một ngày nào đó lại trở nên nặng nề và khiến chúng ta mệt mỏi với tình yêu. Và ngày đó cũng đến, hạnh phúc đâu còn nữa – chỉ còn tiếng khóc của em nức nở đêm đài, chỉ còn ánh mắt chất chứa bao ưu phiền, mệt nhọc của anh. Hai ta đều không có lỗi nhưng hai ta cũng không thể tìm được một lí do nào cho những đổ vỡ".
"Em phải đau đến bao giờ hả anh: Em không sợ trái tim mình bị tổn thương khi anh cứ mãi rong ruổi với những thú vui khác. Em chỉ sợ khi anh nhận ra sai lầm, khi quay về thì mọi thứ đã không còn nữa. Vì thế mà em vẫn đợi. Em không sợ anh tàn nahaxn không nhận ra sai lầm. Mà em chỉ sợ khi anh thừa nhận thì chẳng còn cơ hội sửa sai. Lúc đó chắc hẳn anh sẽ cô đơn và đau khổ lắm. Em muốn chờ đợi đến khi anh thật đau và đến xoa dịu nỗi đau cho anh. Để anh cũng hiểu em từng đau thế nào vì anh!
Nhưng em đã sai rồi, tình yêu không phải cam chịu sự ngu muội đó, sự chân thành càng không phải chờ kẻ không xứng đáng. Em đã đau vì anh nhiều đó là quá đủ. Anh không nhận ra mình đã đau hay đã đánh mất điều gì thì sau này chính do anh là người đã chọn lấy.
Em đau đủ rồi, tim tổn thương đủ rồi. Em cần sống với cảm xúc của chính mình thay vì nghĩ cho anh”.
"Làm sao để giữ một người mà lòng đã muốn đi"
"Mơ hồ: Nơi này còn có thể dành cho em và anh không?: Kỉ niệm ngày nào là quá khứ ngủ yên hay sự mơ hồ, quaynh quẩn trong tâm trí em?
Giờ tìm ai đây, giật mình em chưa biết em phải tìm ai. Rồi vội vàng ôm lấy chút ít đắng cay, tìm phút đam mê nay còn đâu.
Chợt về giữa sương mờ, lay hoay em ngỡ như đang mơ. Ngày nào vẫn haong sơ, ai biết cứ mong chờ. Rồi khi bóng đêm tàn, ohang mang giữ lấy giấc mơ đã tan dần khi em lang thang một mình bơ vơ, tìm nỗi nhớ… mơ hồ”
"Anh lỡ quên em thật sự muốn gì…!
Cuộc đời thì vẫn cứ thế trôi đi. Buồn vui sao… vẫn phải gồng mình sống. Em chỉ muốn những khi đời khó nhọc, mình hiểu nhau, chia sẻ những bộn bề.
Em sẵn lòng chọn kiếp sống lắng nghe. Lời sẻ chia từ người em thương nhất… Nhưng có lẽ vì cuộc đời tất bật, anh lỡ quên em thật sự muốn gì!"
"Nhiều lúc chợt nhận ra: Nhiều lúc tỏ ra thật vô tình… để rồi đêm vền hận ra ta đang khóc.
Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm… để rồi đêm về nhận ra đang đau.
Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi… để rồi đêm về nhận ra ta…”
Bức ảnh mang tên "Anh đi nhé": Anh đi nhé, em không cần anh nữa. Bao năm qua, em đã tự nhốt mình trong xó tủ với những chuyện áo cơm. Em nhầu nhĩ, em thô kệch. Anh đi nhé, chỉ cần anh quay bước em sẽ ra khỏi xó tủ vẫn ngồi. Sẽ thướt tha, sẽ đằm thắm, mặn mà vì em biết phía bên ngoài cánh tủ là trời xanh, là nắng vàng rực rỡ đón nhận em với đầy đủ yêu thương. Anh cứ đi, đừng ngoảnh lại làm chi!
"Giá như": Con người ta thật lạ, gặp nhau làm chi, yêu nhau làm chi, để rồi một ngày nào đó buông lơi đôi bàn tay. Nhưng cũng đâu ai biết rằng, họ đã cố gắng như thế nào để duy trì mối quan hệ chập chừng này. Cứ tự trách móc bản thân: “Phải chi ngày đó mình trong những kí ức như thế này”, “giá như ngày xưa mình đừng yêu người ta bằng một tình yêu nồng nhiệt và chân thành như thế”
"Còn lại gì sau cuộc chia ly": Vậy là bấy lâu nay em đã tự mình bước đi trên con đường ấy. Vậy là cho đến giờ phút này em vẫn mạnh mẽ đến nhường nào. Còn lại gì khi mình chia ly anh nhỉ?
Em nhớ những lần mình hẹn hò, em thèm một góc quán cũ, thèm cái cảm giác được ôm anh vào lòng mà vỗ về mỗi lúc em buồn bực...
Chia tay rồi, mỗi người đi hai ngả. Anh – một người từng là tất cả, giờ chỉ là một người lạ em từng quen".
"Hãy là một quá khứ đẹp chứ đừng là quá khứ bi thương": Người ta nói thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc. Có mấy ai biết được tương lai đời mình thế nên phải liều mình đánh đổi. Có anh là một đặc ân, mất anh là một vấp ngã. Nhưng không vấp ngã làm sao em nhận ra được duyên phận với đời mình. Vậy nên nếu chẳng là của nhau mà từng thuộc về nhau thì hãy là một quá khứ đẹp chứ đừng là quá khứ bi thương".
"Khóc: không phải hèn đâu anh": Khóc không hèn yếu đâu anh à, vì khóc chỉ đơn giản là một phản xạ của con người, làm tuyến lệ ứa nước mắt để làm sạch cát bụi trong mi..."
"Bước": Quay mặt bước lựa chọn con đường. Và nơi ấy không còn hình bóng em nữa. Thời gian ơi xóa nhòa thương nhớ. Kỉ niệm xưa vẫn ríu rít gọi về".
"Khoảng lặng": Đôi khi cần một khoảng lặng trước cuộc sống cho riêng mình. Một khoảng lặng rất nhỏ bé cũng được để trút hết đi tất cả những tâm trạng u buồn. Để tất cả chúng ta có thể nhìn lại sau lưng và ngẫm nghĩ về phía trước, để gặm nhấm những buồn vui vu vơ trong tâm hồn, để lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống này.
"Viết cho một cuộc tình đã qua" Anh dấu yêu! Xin một lần cuối cho em được gọi anh như vậy, giờ đây khi tất cả không còn là hiện tại chỉ còn lại quá khứ nhưng sao cứ làm con tim em nhói đau khi nghĩ những chuyện đã qua. Em nhớ anh lắm, nhớ tất cả những lúc anh vui, anh cười, anh giận, anh buồn. Ngồi trước gương, nước mắt em chảy dài...