Hồi bé, tinh thần đoàn kết giữa những đứa nhóc trong lớp thể hiện rõ nhất khi đang chơi trò đánh trận giả; đứa nào cũng muốn mình vào vai Siêu nhân Đỏ, Hồng, Vàng, Xanh, hay Đen. Dù đã mang trên mình nhiều lớp áo mới xuyên suốt ba thập kỷ, hành trình trừ gian diệt ác của các Rangers vẫn luôn song hành với hành trình trưởng thành của nhiều thế hệ fan gạo cội.
Trước thềm Power Rangers phiên bản mới vừa ra mắt, cùng ôn lại những kỷ niệm về loạt phim đã làm nên “tuổi thơ dữ dội” của chúng ta nhé.
“Sau 10.000 năm, ta đã được tự do!”
Đây là lời ca thán kinh điển của mụ phù thủy không gian Rita Repulsa, luôn được dùng để làm câu mở đầu cho mỗi tập phim của series đầu tiên - Mighty Morphin Power Rangers. Các thế hệ khán giả từng có một tuổi thơ “ăn Siêu nhân, ngủ Siêu nhân” chắc chắn đã thuộc nằm lòng câu thoại này, cùng với bài nhạc nền kinh điển “Go Go Power Rangers”.
Với cái tên mang ý nghĩa là “Những chiến binh nắm giữ sức mạnh biến hình”, loạt phim kể về 5 “thanh thiếu niên có tư chất” (nguyên gốc: teenagers with attitude) được thủ lĩnh Zordon chọn làm đội người hùng bảo vệ Trái đất khỏi các ác nhân ngoài vũ trụ.
Phát sóng lần đầu vào năm 1993, loạt phim Mighty Morphin Power Rangers vốn dĩ được nhà sản xuất Heim Saban phóng tác từ series Kyōryū Sentai Zyuranger (1992-1993) của đài Toei, Nhật Bản. Cụ thể, bản quyền mà Saban nắm giữ từ Toei cho phép ông dùng lại những cảnh quay chiến đấu trong nguyên tác (các chiến binh lúc đó đã biến hình), đồng thời bổ sung các phân cảnh đời thường bằng dàn diễn viên Mỹ mới toanh. Đây cũng là một sự thật mà đến nay, nhiều thế hệ khán giả vẫn không biết và tin rằng Power Rangers là thành quả sáng tạo của người Mỹ.
Dù mang tiếng “lừa tình” người xem qua nhiều thập kỷ, nhưng bản thân Power Rangers cũng đã có được một vị trí nhất định trong văn hóa giải trí của toàn thế giới, đồng thời sở hữu một lượng fan khổng lồ. Hồi ấy, “5 Anh em siêu nhân” có mỗi tập chỉ kéo dài chưa đến 20 phút, nhưng một tuần chỉ chiếu đúng một tập. Thế là con nít Mỹ có cho nhau một cái hẹn vào mỗi cuối tuần, với bỏng ngô, nước ngọt có ga, cùng những tiếng cười vui tưởng không bao giờ tắt.
Trẻ em Việt Nam thì trải nghiệm tuổi thơ ấy có hơi khác. Chúng ta được ba mẹ thuê cho những cuộn băng VHS, hoặc nhà nào “xịn” hơn thì mua hẳn luôn (thời đó chưa có khái niệm đĩa DVD). Rồi cũng là những buổi tụ tập nhóm bạn, cũng như trò chơi trận giả chia phe người hùng và kẻ xấu.
Bằng hình ảnh 5 chiến binh phải đồng tâm hiệp lực từ lúc chống lại quái vật, cho đến khi lắp ráp thành robot Megazord khổng lồ, series Power Rangers đã dạy một bài học về tinh thần đoàn kết và tình bạn tốt hơn bất kỳ quyển sách giáo khoa nào. Hay, cũng có thể nói con nít quốc tịch nào hay dân tộc nào cũng không quan trọng; từng ăn ngủ cùng “5 Anh em siêu nhân” tức là tuổi thơ đã dữ dội lắm rồi! Và kể từ cái ngày mà Rita Repulsa thoát khỏi phong ấn của Zordon cũng là lúc bắt đầu cho cả một tuổi thơ dữ dội của chúng tôi, những đứa trẻ lớn lên trông ngóng từng tập của Power Rangers mỗi ngày.
Những kỷ niệm không bao giờ quên
Có lẽ, thế hệ 8x 9x Việt Nam ngày đó sẽ không bao giờ quên được những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với Power Rangers của mình. Trước khi có Power Rangers, bọn con trai thì kéo nhau đi đá banh, thả diều, nhiều lúc cãi nhau, đánh nhau tới sứt đầu, mẻ trán. Bọn con gái thì tụ tập chơi đồ hàng, búp bê.
Từ hồi 5 anh em siêu nhân làm mưa làm gió trên màn ảnh rộng, cả đám bọn tôi cũng học đòi theo, tụ tập theo từng nhóm 5 đứa với 3 nam 2 nữ rồi chia nhau các “sắc màu” trong phim. Rồi những đứa trẻ “kém may mắn” trong cuộc oẳn tù tì trước đó phải thủ vai Rita Repulsa, chúa tể Zedd cùng các quái vật tay sai rồi chiến đấu với các siêu nhân bảo vệ chính nghĩa. Có nhiều khi cuộc chiến diễn ra giữa… 2 đội siêu nhân với nhau vì không ai chịu đóng vai ác.
Thế nhưng, cuộc chiến cam go và ác liệt nhất của tụi tôi lúc bấy giờ không phải với “kẻ thù” mà là với chính những đứa cùng phe khi đứa nào cũng muốn làm… siêu nhân đỏ. Dĩ nhiên là người mạnh nhất và thường xuyên được đứng giữa thì đứa nào không thích. Không những thế, nội bộ phe quái vật cũng xảy ra lục đục khi ai cũng tranh nhau được làm Goldar, bởi đã ác thì cũng phải là kẻ ác mạnh mẽ nhất.
Rồi tới khi Tommy Oliver xuất hiện, thì đột nhiên chẳng đứa nào muốn làm đỏ nữa. Bọn nhóc chuyển qua tranh giành xem ai được làm siêu nhân trắng bởi mình anh được hẳn 1 chiếc áo giáp và robot riêng. Rồi những đứa “thua cuộc” bèn cãi nhau xem giữa đỏ và trắng, ai mới là nhân vật mạnh nhất, ai mới là thủ lĩnh thật sự của Power Rangers. Hàng tá lý lẽ “cùn” của bọn trẻ chúng tôi được tung ra trong những trận cãi vã vô thưởng vô phạt đó. Có những giận hờn, có những tức tối nhưng nó sẽ mãi nằm trong tâm trí bọn tôi cũng như làm bền chặt hơn tình cảm của những đứa nhóc chỉ cách nhau 1 bức tường nhà.
Một trong những kỷ niệm khiến bọn trẻ tụi tôi ngày đó nhớ nhất chính là việc tụ tập lại nhà nhau để theo dõi tập mới nhất của Power Rangers. Bởi lẽ ngày đó đâu phải đứa nào cũng có đầu máy để mua băng về xem. Bởi thế mà khi một đứa trong xóm có tập phim mới là lại rủ cả đám qua nhà xem chung.
Vừa xem, chúng tôi vừa hoảng sợ khi thấy có quái vật mới khủng khiếp hơn được giới thiệu. Dù tạo hình đó tới bây giờ xem lại thì rất nực cười nhưng với bọn tôi thời đó là cái gì đó kinh dị lắm. Rồi mỗi lần các siêu nhân bị quái đánh đều khiến bọn tôi thót tim, giật nảy mình. Để tới khi những màn biến hình quen thuộc xuất hiện, dù chúng tôi đã xem qua tới hàng chục lần nhưng vẫn hò reo như lần đầu tiên vậy.
Nhiều đứa còn đứng lên múa theo động tác hay đọc lời thoại quen thuộc đó nữa kìa. Mỗi lần kết thúc 1 tập phim là chúng tôi lại có chuyện để bàn, có trận đánh mới để chơi. Dĩ nhiên, cái đứa nhà có đầu máy đó sẽ được chọn “vai” trước rồi mới tới những đứa khác. Có những lần cãi vã giận hờn, nói ra những câu đại loại như không bao giờ chơi với nhau nữa.
Thế nhưng mỗi khi có tập phim mới, vẫn những gương mặt đó không thiếu 1 ai, vui đùa cười nói bên nhau như chưa từng có “cuộc chia ly”. Những tập phim ngày đó cũng không dễ dàng gì có được nên bọn tôi không bao giờ được xem trọn bộ. Vì thế mà có nhiều chi tiết bọn tôi không thể hiểu được vì sao lại diễn ra như vậy và lại đem ra để bàn tán, cãi nhau trong lúc tụ tập. Mãi tới giờ, bọn tôi vẫn chưa một lần được xem trọn vẹn từng tập của Power Rangers ngày ấy.
Nói đến Power Rangers mà không nhắc tới dàn robot biến hình, Megazord và Zord, là một thiếu sót lớn. Những con robot với hình dạng khủng long có thể lắp ráp lại với nhau rồi chiến đấu với quái vật khổng lồ khiến bọn con nít chúng tôi mê tít. Và dĩ nhiên tập phim nào cũng có càng khiến chúng tôi chết mê chết mệt.
Ngày đó, nhìn thấy một bộ đồ chơi robot đó là khó lắm, nói gì đến việc sở hữu cho riêng mình. Tôi còn nhớ những lần đi ngang tiệm đồ chơi là đứng nhìn ngắm rồi ao ước không rời mắt suốt cả tiếng đồng hồ. Có lẽ sở hữu 1 bộ robot rồi ngồi gắn vào tháo ra, giả bộ nói theo lời thoại và hành động trong phim là ước mơ chung của bọn tôi thời ấy. Mọi điều ước, mọi món quà sinh nhật trong mơ đều là 1 bộ Megazord mới tinh hay mô hình 5 anh em siêu nhân. Nhiều đứa còn tự nhủ rằng sau này đi làm có tiền sẽ mua hết tất cả các Megazord về mà chơi một mình. Chỉ đơn giản, nhỏ nhoi thế thôi nhưng nó từng là mơ ước lớn nhất của bọn tôi đấy.
Power Rangers (2017) làm sống lại tuổi thơ
Có lẽ sau 24 năm, được nhìn thấy 5 anh em siêu nhân bước lên màn ảnh rộng là điều mà đám trẻ con 8x 9x ngày đó chưa bao giờ ngờ tới. Năm con người mà chúng tôi luôn ao ước được hóa thân thành nay có diện mạo mới, trẻ trung hơn, đẹp hơn và chân thật hơn bao giờ hết.
Dàn nhân vật vẫn giữ nguyên vẹn những cái tên gắn liền với tuổi thơ ngày đó như Jason, Trini, Kimberly... và cả Zordon hay chú người máy Alpha hài hước nữa. Điều đó khiến những kỷ niệm tuổi thơ trong chúng tôi ùa về. Những ngày ăn ngủ cùng nhân vật, những lần tranh nhau làm Jason hay Tommy, tất cả đều như chỉ mới ngày hôm qua.
Không những thế, cả Megazord và cách biến hình, đánh trùm quen thuộc cũng bước lên màn ảnh rộng. Thế là tôi sẽ lại một lần được trở thành chú nhóc 7 tuổi ngày ấy, hò hét mỗi khi các siêu nhân chiến đấu với kẻ xấu hay sướng rơn khi thấy các robot gắn lại với nhau. Cái nền nhạc quen thuộc “Go! Go! Power Rangers!” đó cho tới giờ vẫn hằn sâu trong kí ức của nhiều người và mang lại cảm giác bồi hồi khó tả.
Lên phim điện ảnh, các nhân vật có một diện mạo khác, đen tối và sâu sắc hơn để hợp với thị hiếu khán giả và làm tôi hiểu thêm về tính cách của các siêu nhân, thứ mà bọn trẻ con chẳng bao giờ quan tâm tới. Đó là một sự thay đổi hợp lý và cần thiết trong bối cảnh mới. Dẫu như thế nào, đây vẫn sẽ là bộ phim mà chúng tôi, những đứa trẻ lớn lên cùng Power Rangers, không thể nào bỏ qua.